chūn xiǎo
春 晓
táng dài: mèng hào rán
唐 代:孟 浩 然
chūn mián bù jué xiǎo
春 眠 不 觉 晓,
chù chù wén tí niǎo
处 处 闻 啼 鸟。
yè lái fēng yǔ shēng
夜 来 风 雨 声,
huā luò zhī duō shǎo
花 落 知 多 少。
这首诗是唐代诗人孟浩然的作品,描绘了春天清晨的美好景象。诗人通过描写春眠初醒、鸟鸣声声以及夜晚风雨后的落花,表达了对春天的喜爱和对自然美景的感悟。整首诗语言简练,意境深远,给人以清新脱俗之感。