dǒng dào fēng liú wèi zú chuán,
懂 得 风 流 未 足 传,
bù rú jiāo yǐng xiàng rén biān.
不 如 蛾 影 向 人 边。
yī zhī cán mèi chūn fēng lǐ,
一 枝 残 媚 春 风 里,
duō shǎo qíng sī yù duàn xián.
多 少 情 思 欲 断 弦。
zhēn zhēn jìng lǐ huā qiān shù,
真 真 镜 里 花 千 树,
mèng mèi yuán zhōng yuè bàn chuán.
梦 寐 园 中 月 半 船。
bù jiàn rén jiān xiàng sī lǚ,
不 见 人 间 相 思 路,
wéi yǒu qīng fēng zì zài tiān。
唯 有 清 风 自 在 天。
这首词以细腻的笔触描绘了春日里的残花与情思,结合苏轼特有的豁达情怀,展现了他对人生百态的独特感悟。词中“蛾影”“清风”等意象,既体现了自然之美,又暗含了作者对情感世界的深刻思考。